[Thơ] Và Anh Tồn Tại – Lưu Quang Vũ

Và Anh Tồn Tại

Giữa bao la đường sá của con người
Thành phố rộng, hồ xa, chiều nổi gió
Ngày chóng tắt, cây vườn mau đổ lá
Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài
Chỉ một người ở lại với anh thôi
Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi
Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới
Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương
Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn
Anh lạc bước, em đưa anh trở lại
Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi
Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh

Anh thành người có ích cũng nhờ em
Anh biết sống vững vàng không sợ hãi
Như người làm vườn, như người dệt vải
Ngày của đời thường thành ngày ở bên em
Anh biết tình yêu không phải vô biên
Như tia nắng, chúng mình không sống mãi
Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại
Ai biết ngày mai sẽ có những gì
Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi
Giữa thế giới mong manh và biến đổi
Anh yêu em và anh tồn tại
Em của anh, đôi vai ấm dịu dàng
Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương

Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại
Em ở đấy, bàn tay tin cậy
Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày
Đôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa
Ngọn đèn sáng rụt rè trên cửa sổ
Đã quen lắm, anh vẫn còn bỡ ngỡ
Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng sao.

1976

……

Bài thơ “Và Anh Tồn Tại” của Lưu Quang Vũ được sáng tác vào năm 1976, mang trong mình sự lắng đọng về tình yêu và sự tồn tại của con người trong thế giới đầy biến đổi. Thơ Lưu Quang Vũ không chỉ là sự bộc lộ cảm xúc mà còn là triết lý sâu sắc về cuộc sống, tình yêu, và sự hiện hữu giữa bao khó khăn, thử thách. Bài thơ này đặc biệt khắc họa tình yêu bền bỉ và sự gắn kết giữa hai con người trong những tình huống thường nhật.

Tình yêu trong bài thơ được miêu tả như nguồn động lực giúp người đàn ông tồn tại và trở nên có ích giữa cuộc đời đầy thử thách. Cảm giác an ủi, vững lòng khi ở bên người yêu thương được diễn tả rõ qua hình ảnh “bên lửa ấm yêu thương,” “người nhóm bếp mỗi chiều,” và “đôi vai ấm dịu dàng.” Những hành động nhỏ nhặt, giản dị của người yêu – giặt giũ, đợi chờ, nhóm bếp – tượng trưng cho sự đồng hành và hy sinh thầm lặng, giúp người đàn ông cảm thấy an toàn và vững tin hơn trong cuộc sống.

Một điểm đặc sắc trong bài thơ là cái nhìn thực tế nhưng sâu sắc về tình yêu và cuộc sống. Lưu Quang Vũ nhấn mạnh rằng tình yêu không phải vô hạn, nó giống như “tia nắng,” không thể kéo dài mãi mãi. Dù vậy, sự tồn tại của tình yêu trong khoảnh khắc vẫn đủ để con người cảm nhận ý nghĩa của cuộc sống. Chính tình yêu này làm cho cuộc đời dù mong manh và biến đổi, nhưng lại trở nên có giá trị hơn.

Lưu Quang Vũ cũng không quên nhắc đến những sự không hoàn hảo, sự bỡ ngỡ ngay cả khi tình yêu đã trở thành thói quen. Điều đó tạo ra chiều sâu cảm xúc, khiến bài thơ trở nên chân thực và gần gũi với người đọc.

Bài thơ khép lại bằng một lời gọi tên người yêu, nhẹ nhàng nhưng đầy bối rối, cho thấy tình yêu dù đã đi cùng nhau qua nhiều năm tháng nhưng vẫn giữ được những cảm xúc tươi mới, khiến người yêu thương trở nên vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm. Đây chính là nét đặc biệt trong thơ Lưu Quang Vũ, khi ông miêu tả tình yêu qua những cung bậc vừa thực, vừa mộng, vừa gắn kết với cuộc sống nhưng lại vút cao trong tình cảm.

Tổng thể, bài thơ “Và Anh Tồn Tại” không chỉ là một bài thơ tình cảm mà còn là lời tuyên ngôn về sự gắn bó và ý nghĩa của tình yêu trong cuộc đời mỗi người.

Hỏi và đáp (0 bình luận)

Bình luận đã bị đóng.