Từ Biệt – Lưu Quang Vũ | Những Cảm Xúc Từ Sự Chia Ly

Thôi nhé, em đi
Như một cánh chim bay mất
Phòng anh chẳng có gì ăn được
Chim bay về những mái nhà vui.

Nghĩa gì đâu kỷ niệm tháng năm dài
Lời thương mến nhớ lại thành chua chát
Lòng ta cạn hay tại đời quá hẹp
Nghĩ cho cùng, nào dám trách chi em.

Những ngày qua không thể dễ nguôi quên
Em lạc đến đời anh tia nắng rọi
Anh thuở ấy lòng thơm trang giấy mới
Mối tình đầu tóc dại tuổi mười lăm.

Anh làm sao quên được những con đường
Lá vàng rơi trên cỏ
Nhớ vai em chập chờn hoa gạo đỏ
Nhớ vầng trăng xẻ nửa lúc xa xôi
Nhớ lời yêu trong những lá thư dài
Sao em muốn anh quên nhanh chóng thế
Anh cũng lạ cho mình xe cát bể
Chắp đời em vào với cánh buồm anh

Anh giặt áo cho em, anh dọn bếp sửa buồng
Lúc em vắng anh thường ngồi tựa cửa
Anh cứ nghĩ thương nhau là tất cả
Nhưng em cười khi anh chẳng thể vui

Hai ta không đi một ngả đường dài
Không chung khổ đau không cùng nhịp thở
Những gì em cần, anh chẳng có
Em không màng những ngọn gió anh trao

Chiếc cốc tan, không thể khác đâu em
Anh nào muốn nói những lời độc ác
Như dao cắt lòng anh như giấy nát
Phố ngoài kia ngột ngạt những toa tàu

Tiếng bán mua tiếng cãi chửi ồn ào
Những nhà cửa nhỏ nhoi những mặt người bụi bẩn
Cuộc sống này chẳng có gì đáng trọng
Khiến người ta không thể tốt cùng nhau

Con chim vàng lạc đến đỉnh rừng hoang
Nay trở lại với cỏ mềm quả ngọt
Hay ra đi sung sướng
“Thật ra mà nói, chẳng có gì để nói”
Giã từ.

                                             – 1972 – 
………………………..

Bài thơ Từ Biệt (1972) của Lưu Quang Vũ là một tác phẩm thể hiện sâu sắc những cảm xúc phức tạp của sự chia ly trong tình yêu. Với ngôn từ giản dị nhưng chất chứa nỗi đau, tác giả đã tạo nên một bức tranh buồn bã và day dứt về mối quan hệ không trọn vẹn giữa hai con người, mà ở đó, những kỷ niệm đẹp cũng trở nên vô nghĩa khi cuộc sống đã rẽ sang những ngả đường khác.

Sự đứt gãy và xa cách trong tình yêu

Mở đầu bài thơ, Lưu Quang Vũ khắc họa hình ảnh chia xa qua biểu tượng cánh chim bay, như một sự tạm biệt dứt khoát:

“Thôi nhé, em đi
Như một cánh chim bay mất
Phòng anh chẳng có gì ăn được
Chim bay về những mái nhà vui.”

Ở đây, hình ảnh “cánh chim bay” không chỉ tượng trưng cho sự tự do, mà còn gợi nhắc về sự mất mát, khoảng trống khi người yêu ra đi. Câu thơ “Phòng anh chẳng có gì ăn được” thể hiện nỗi cô đơn trống rỗng trong không gian sống và tinh thần của người ở lại. Khi người kia đã tìm thấy niềm vui nơi khác, người ở lại chỉ còn lại sự trống vắng, như một căn phòng lạnh lẽo, thiếu vắng tất cả những gì ấm áp và thân thuộc.

Sự tan vỡ của kỷ niệm và tình cảm

Bài thơ tiếp tục đi sâu vào những suy nghĩ của người đàn ông khi đối diện với sự chia xa. Lưu Quang Vũ dùng lời thơ sắc bén để mô tả sự biến đổi của những kỷ niệm và cảm xúc:

“Nghĩa gì đâu kỷ niệm tháng năm dài
Lời thương mến nhớ lại thành chua chát
Lòng ta cạn hay tại đời quá hẹp
Nghĩ cho cùng, nào dám trách chi em.”

Kỷ niệm, vốn là thứ đáng trân trọng, nhưng dưới góc nhìn của sự chia ly, nó trở thành “chua chát.” Tình yêu đã không còn nguyên vẹn và đẹp đẽ như lúc ban đầu, mà bị bào mòn bởi thời gian và hiện thực cuộc sống. Tác giả tự vấn về bản thân, về mối quan hệ, nhưng cũng tự nhận ra rằng trách móc người kia là vô nghĩa.

Sự tiếc nuối và nhớ nhung

Dù tình yêu đã kết thúc, nhưng người đàn ông trong thơ vẫn mang nặng những ký ức về người phụ nữ. Hình ảnh “lá vàng rơi,” “hoa gạo đỏ,” “vầng trăng xẻ nửa” là những biểu tượng của sự hoài niệm, của quá khứ đã qua nhưng không thể nào quên được:

“Anh làm sao quên được những con đường
Lá vàng rơi trên cỏ
Nhớ vai em chập chờn hoa gạo đỏ
Nhớ vầng trăng xẻ nửa lúc xa xôi
Nhớ lời yêu trong những lá thư dài…”

Những câu thơ này gợi lên hình ảnh một mối tình đẹp, nhưng đầy u buồn. Sự tiếc nuối của người đàn ông trở nên rõ ràng hơn khi đối diện với thực tại: người phụ nữ đã rời xa, trong khi anh vẫn còn đắm chìm trong những kỷ niệm.

Sự đổ vỡ không thể tránh khỏi

Lưu Quang Vũ không chỉ mô tả sự chia xa về tình cảm mà còn chỉ ra sự không thể hòa hợp giữa hai con người. Họ không chung một con đường, không chia sẻ cùng nhịp sống, và những gì người đàn ông có, không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim người phụ nữ:

“Hai ta không đi một ngả đường dài
Không chung khổ đau không cùng nhịp thở
Những gì em cần, anh chẳng có
Em không màng những ngọn gió anh trao.”

Bài thơ đạt đến đỉnh điểm của sự đau đớn khi tác giả so sánh mối quan hệ này với một chiếc cốc vỡ, không thể nào hàn gắn lại được. Cả hai đều đã trải qua những tổn thương không thể cứu vãn, và sự chia ly là điều tất yếu:

“Chiếc cốc tan, không thể khác đâu em
Anh nào muốn nói những lời độc ác
Như dao cắt lòng anh như giấy nát
Phố ngoài kia ngột ngạt những toa tàu.”

Kết thúc của sự chia ly

Trong đoạn cuối bài thơ, hình ảnh con chim vàng “lạc đến đỉnh rừng hoang” và “trở lại với cỏ mềm quả ngọt” là một ẩn dụ cho người phụ nữ, người đã lựa chọn ra đi để tìm đến một cuộc sống tốt đẹp hơn. Câu nói “Thật ra mà nói, chẳng có gì để nói” khép lại bài thơ trong sự tĩnh lặng và chấp nhận sự thật về một cuộc chia tay không thể tránh khỏi.

Bài thơ Từ Biệt của Lưu Quang Vũ là một tác phẩm chứa đầy những cảm xúc chân thật về tình yêu và sự mất mát. Với ngôn từ giản dị nhưng sắc sảo, tác giả đã thành công trong việc khắc họa nỗi đau chia ly, những tiếc nuối và sự thấu hiểu rằng tình yêu, dù sâu đậm đến đâu, đôi khi cũng không thể vượt qua được ranh giới của hiện thực

Hỏi và đáp (0 bình luận)