[Thơ] Nhớ Mẹ – Đỗ Trung Quân | Cuộc Hành Trình Của Thời Gian Và Tình Thương

Trong thi ca Việt Nam, hình ảnh người mẹ luôn là một đề tài quen thuộc nhưng không bao giờ cũ, bởi tình mẹ là tình cảm thiêng liêng và sâu đậm nhất. Bài thơ “Nhớ Mẹ” của nhà thơ Đỗ Trung Quân mang đến một góc nhìn đặc biệt về tình mẹ, về những cảm xúc tiếc nuối khi con cái vô tình quên đi sự hy sinh thầm lặng của mẹ. Bài thơ không chỉ là lời nhắc nhở về sự vĩnh hằng của tình mẫu tử mà còn là lời cảnh tỉnh về sự quý giá của hiện tại và việc không để nỗi ân hận xảy ra khi mọi thứ đã muộn màng.

Cuộc hành trình giữa mẹ và con:

Bài thơ bắt đầu bằng hình ảnh của mẹ và con trong cuộc hành trình của thời gian. Người con, từng ngày lớn lên, nhưng ngược lại, mẹ dần già cỗi, tiệm cận với “cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn“. Đây là sự đối lập tự nhiên nhưng cũng rất đau lòng trong mối quan hệ mẹ con. Tác giả nhấn mạnh: “Con sẽ không đợi một ngày kia… mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ“. Câu thơ này là lời nhắc nhở đầy xót xa rằng chúng ta thường chỉ biết trân trọng khi đã mất đi, chỉ nhận ra giá trị của mẹ khi mẹ không còn bên cạnh.

Sự vô tâm và cuộc sống xa cách:

Tác giả gợi lên hình ảnh của một người con rời xa vòng tay mẹ, sống tự do như “cánh chim bằng“, mải mê chạy theo cuộc đời, với những nỗi vui buồn, đau khổ, hạnh phúc và cả những cuộc tình. Nhưng trong tất cả, có lẽ người con ấy đã quên mất một điều quan trọng nhất: tình yêu thương của mẹ. “Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ” là hình ảnh vô cùng xót xa của sự vô tâm. Trong sự rong ruổi và bận rộn của cuộc sống, người con đã lãng quên đi những khoảnh khắc bình dị mà đầy yêu thương từ mẹ.

Nỗi đau của sự muộn màng:

Khi tác giả chợt nhận ra sự quý giá của tình mẫu tử, cũng là lúc nỗi hoảng sợ bắt đầu ập đến. Tác giả không ngừng tự hỏi, “Giọt nước mắt kia bao lâu nữa của mình?” – câu hỏi ám ảnh không chỉ riêng tác giả mà còn của nhiều người con đã từng vô tình lãng quên mẹ. Sự hoảng sợ này không chỉ đến từ việc mất mẹ, mà còn từ sự nhận ra những giây phút sống với mẹ đang dần ít đi. Mỗi ngày qua đi, đâu đó là những bông hồng được cài lên ngực, tượng trưng cho sự nhắc nhở rằng tình mẫu tử đang dần mất đi theo dòng chảy của thời gian.

Lời hối lỗi và tri ân:

Bài thơ khép lại với những câu thơ đầy hối lỗi và tri ân. “Bài thơ này xin thắp một bình minh… bài thơ như nụ bạch hồng” là sự dâng tặng từ tác giả đến người mẹ, dù có muộn màng. Những câu thơ ấy chính là lời cảm tạ, là nụ hoa dành sẵn cho những tháng ngày “sẽ tới” khi người con biết quý trọng từng phút giây bên mẹ.

Thông điệp sâu sắc:

“Nhớ Mẹ” là một bài thơ không chỉ ca ngợi tình mẫu tử, mà còn là lời cảnh tỉnh về sự vô tình, lãng quên trong cuộc sống. Nhà thơ Đỗ Trung Quân đã gửi gắm một thông điệp quan trọng: đừng đợi đến khi mất mẹ mới giật mình nhận ra mẹ đã dành cho mình biết bao nhiêu yêu thương và hy sinh. Hãy trân trọng và yêu thương mẹ khi còn có thể, để không phải tiếc nuối về sau.

“Nhớ Mẹ” của Đỗ Trung Quân không chỉ là một bài thơ đẹp về tình mẹ, mà còn là một bản nhạc buồn của nỗi nhớ và sự hối hận muộn màng. Qua từng câu thơ, tác giả đã gợi lên những cảm xúc chân thành và đầy xúc động về tình mẫu tử, nhắc nhở chúng ta rằng tình yêu của mẹ là thứ quý giá nhất mà chúng ta cần trân trọng từng giây từng phút khi mẹ còn bên cạnh.

“Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ”

Con không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm cằn cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một nụ bạch hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?

Giọt nước mắt kia bao lâu nữa của mình

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay…
anh đã bao nhiêu lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
giọt nước mắt kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ bạch hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới!

1986
Hỏi và đáp (0 bình luận)

Bình luận đã bị đóng.